Từ cảm nhận ‘hạt lúa rơi trên trang sách đêm rụng vỡ’, tác giả Nguyễn Đức Bá thấu hiểu ‘Những đứa con lớn lên từ hạt thóc quê nhà/ Từ vết chân chim chảy dài trên mắt mẹ’ để tin yêu ‘đất nước vẫn thì thầm trong từng hạt gạo/ mạch sống cha ông chảy qua bao thế hệ’


 

Bài dự thi “Lúa gạo Việt – Nguồn cội và tương lai”

Chùm thơ của NGUYỄN ĐỨC BÁ (xã Thăng Bình, Đà Nẵng)

 

HẠT LÚA

Giọt nắng vỡ trên đôi mắt mẹ

giọt mồ hôi chảy trên tấm lưng cha

đầy vết nứt thời gian

 

Hạt lúa thấm đẫm nắng mưa bão gió

mẹ gánh cái rét lạnh căm ngày đông giá

cha lưng trần thiêu đốt lửa hạ rơi

 

Mẹ gánh hoàng hôn

nghiêng xuống sợi khói chiều

cha quảy bình minh vỡ nát đường cày

đi qua bốn mùa lầm lũi

đi qua nắng đổ mưa dầm

 

Hạt lúa mang nặng nghĩa tình mẹ cha

theo chân con vào lớp học

hạt lúa rơi trên trang sách đêm rụng vỡ

con ôm hạt lúa ngủ vùi

giọt nước mắt

lăn trên nhánh thời gian

trôi trên dòng sông

giấc mơ cánh đồng vừa gặt

 

Ánh sáng chảy trên đôi mắt con

có bóng mẹ cha sương đẫm cánh đồng chiều...

 

 

HẠT LÚA VÀNG TRONG DÁNG HÌNH TỔ QUỐC

Từ thuở cha ông mở cõi

bàn tay in hằn vách đá

lưng cong gánh nắng Trường Sơn

đôi chân giẫm bùn ruộng nước

những hạt thóc giống nảy mầm từ lời ru đẫm ướt mồ hôi

cánh cò trắng vỗ câu ca dao thuở ấy

bay dọc chiều dài chữ S yêu thương

 

Sông Hồng cuộn phù sa như dòng sữa mẹ

Cửu Long giang chín cửa nước dâng tràn

những mùa vàng trải thảm mênh mang

hạt lúa dẻo thơm hóa thiêng liêng từ bùn lầy, nắng lửa

có hạt gạo nào không thấm giọt mồ hôi?

có bông lúa nào không ủ hương trời đất?

 

Ta gặt câu hò trên đồng chiều lộng gió

lấm láp bùn mà ngời sáng tương lai

đất nước vẫn thì thầm trong từng hạt gạo

mạch sống cha ông chảy qua bao thế hệ

ấm lòng triệu trái tim cùng nhịp đập

bát cơm thơm nóng tỏa hương nồng

 

Và mai sau, dẫu bão giông hay nắng hạ

hạt lúa vàng là ký ức thiêng liêng

mầm xanh nhỏ vươn lên từ năm tháng

nuôi dáng hình Tổ quốc – lộng tiếng ca!

 

 

NHỚ QUÊ

Bao giọt mồ hôi cho lúa vàng trĩu hạt

Mẹ lưng còng cõng nắng phía đồng xa...

Vệt thời gian cứa mòn bàn chân cha chai sạn

Vết nứt cuộc đời mưa nắng đôi vai

 

Bốn mùa đi qua "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời"

Những ngày rét mẹ dầm mình trong giá lạnh

Đường cày cha lật cả mặt trời lên

Đêm không ngủ cha tát từng gàu nước

Múc cả trăng vàng rụng vỡ hạt sương đêm

 

Những cây lúa lớn lên từ gói cơm hạt muối

Từ giọt mồ hôi quyện với đất trời

Những đứa con lớn lên từ hạt thóc quê nhà

Từ vết chân chim chảy dài trên mắt mẹ

Từ bàn tay sần sùi chai sạn của cha

Từ mái tóc mây bao tháng ngày dầm mưa dãi nắng

Từ tấm áo mong manh sợi gió cuối chiều

 

Đất và người nặng trĩu lúa vàng bông

Khi đi xa con hãy nhớ về quê mẹ

Nhớ khói lam chiều con cá rô chiên

Nhớ bếp lửa hồng ký ức tuổi thơ xưa

Và hãy nhớ hạt cơm quê có bàn tay cha mẹ

Có cả cuộc đời một nắng hai sương...