Tác giả từ Cà Mau chia sẻ cảm xúc gắn bó ruộng đồng, từ nỗi day dứt ‘Thương đời cha đôi vai thêm gầy guộc/ Gánh mùa qua, đuổi bắt bóng xế chiều’ đến niềm xao xuyến ‘Yêu sợi tóc còn thoảng hương rơm rạ/ Bẽn lẽn gieo duyên cọng mạ đầu mùa’.

 

Bài dự thi: “Lúa gạo Việt – Nguồn cội và tương lai”

Chùm thơ của HUỲNH VĂN ÚT (Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Cà Mau)


KHÚC HÁT ĐỒNG XANH                                                 

Đêm xa quê, ôi nhớ quá đồng xanh!

Nhớ chiếc võng mẹ ru con hiu gió

Bát cơm vơi, ta lớn lên từ đó

Muối mặn, gừng cay... có mẹ vỗ về.

 

Con cá ngược dòng đau đáu sông quê

Thương mái dột, cột liêu xiêu, vách lá

Yêu sợi tóc còn thoảng hương rơm rạ

Bẽn lẽn gieo duyên cọng mạ đầu mùa.

 

Gió bấc về thèm quá bát canh chua!

Con cá trên đồng quẫy đuôi tìm bạn

Dòng sông quê chưa bao giờ vơi cạn

Như nguồn yêu luôn nóng chảy tim mình.

 

Phố xá thì thầm gọi trăng quê lung linh

Đêm tát nước nhịp gàu sòng thong thả

Trai gái xóm nghèo được mùa yên ả

Thẹn thùng tìm sợi chỉ kết lương duyên.

                         

Ta trở về nghe gió hát bình yên

Vui khúc đồng dao, lúa thơm ngày mới

Mẹ rưng mừng, em tóc sương bối rối

Vọng tiếng chờ, ta có một đời nhau.

           

DẦU DÃI CƠM QUÊ

Cho tôi về bưng bát cơm quê

Hương khói bếp loang vùng trời thương nhớ

Mùa giáp hạt… đàn sẻ nâu rắc nợ

Lúa chét oằn mình chát mặn mồ hôi.

 

Bến nước thì thầm câu đợi em – tôi.

Chiều loang tím, vọng lời ru se sắt

Đồng đốt chưa, sao đã nghe cay mắt?

Con cá cựa bùn… ngóng bạn xa xăm.

 

Tôi đã đi như chim sáo biệt tăm

Cánh đồng cũ, đường cày bật khóc

Thương đời cha đôi vai thêm gầy guộc

Gánh mùa qua, đuổi bắt bóng xế chiều.

 

Tứa gót chân phèn, bóng chị liêu xiêu

Mót lúa chét, nuôi đàn em qua đói

Đàn sẻ đi, mang lời quê chưa nói

Chấp chới hạt mầm, khản gọi mùa sau.

 

Đất giữ hạt mầm như hạt ngọc quê trao

Em thổi lửa, tôi xin về nương náu!

Mùa vàng theo những đường may chỉ áo

Lúa tràn đồng, nắng trải khắp quê hương.

 

CHIỀU QUÊ MẸ

Đường về quê mẹ chiều nay

Mạ non xanh thẳm mây bay lưng trời

Nhớ sao cánh võng ru hời

Con trâu quàng ách, thương đời thóc mang.

 

Những ngày nắng đổ chang chang

Mẹ ta nặng gánh nào than thở gì!

Bờ tre gió hát thầm thì

Cha lần cơm giỏ củ mì, lát khoai.

 

Con thèm nghịch nắng ban mai

Cùng cha theo những ngày dài vọng xưa

Khói nhòe khóm trúc, lau thưa

Đời cha rát mặt nắng mưa bưng biền.

 

Xót xa gánh mẹ muộn phiền

Thuyền con bạt gió khắp miền áo cơm

Ta từ luống mạ, đồi rơm

Gieo neo bến chữ đời ôm… hư huyền.

 

Chùa xa vọng tiếng kinh thiền

Cha về sương khói nỗi niềm... mẹ đau

Buồn thương lá rụng hàng cau

Lòng con sám hối… ơn sâu mẹ hiền.