Tác giả nữ Song Phố từ mảnh đất Vĩnh Long tỏ bày rung động ‘Cánh đồng lúa chín ươm vàng/ Trải vào vô tận những đàn cò bay’ để dạt dào mong ngóng 'Ừ thì nặng nỗi niềm châu thổ/ Xới tung lên những rực rỡ đồng bằng'.
Bài dự thi “Lúa gạo Việt – Nguồn cội và tương lai”
Chùm thơ của SONG
PHỐ (Hội
văn học nghệ thuật Vĩnh Long)
LÚA THƠM HẠT
NGỌC CỦA ĐỜI
Đi tìm lại ký
ức xưa
Tôi về châu
thổ làm mưa đồng bằng
Sông Tiền,
sông Hậu mây giăng
Mùi phù sa
chín thơm lừng nẻo quê
Đón bàn chân
bước trở về
Tiếng mùa gió
chướng vuốt ve dịu dàng
Cánh đồng lúa
chín ươm vàng
Trải vào vô tận
những đàn cò bay
Cánh đồng vẫy
nhẹ bàn tay
Sóng lúa mềm
mại ngủ say trong chiều
Đời rơm rạ ủ
thương yêu
Khó khăn cực
nhọc nhẹ hều như không
Hai mùa mưa nắng
trên đồng
Người nông
dân vẫn một lòng trước sau
Tắt đèn tối lửa
có nhau
Nụ cười nhân
hậu mời chào hỏi han
Giúp nhau những
lúc cơ hàn
Kề vai cùng
vượt qua ngàn hiểm nguy
Dắt dìu từng
bước chân đi
Sẻ chia đùm bọc
mỗi khi đói lòng
Uống chung nước
một dòng sông
Thả hồn bay
giữa mênh mông đất trời
Lúa thơm hạt
ngọc của đời
Ngàn năm gắn
bó con người Việt Nam.
NHỮNG RỰC RỠ
ĐỒNG BẰNG
Lát cắt đồng
bằng nhẹ hửng
Tưởng chừng
như rời ra, khỏi sự sắp đặt
Dịu dàng như
khoảnh khắc yêu đương
Luôn làm cho
người ta nghĩ lại
Mọi quy luật
có thể đổi thay
Ngọn gió chiều
đi ngoài phên mỏng
Những bông
lúa cúi mình lặng im
Dửng dưng như
chưa hề biết
Nỗi niềm ai
đang đau đáu sông
Đêm dậy
mùi hương thoang thoảng
Tiếng í ới gọi
nhau tạt ngang đồng
Mùa nước nổi
lận lưng niềm háo hức
Thỏa đam mê
sông rộng vẫy vùng
Tháng Tám
ngóng chờ mùa lũ mới
Cha ngồi nhìn
góc ruộng khát phù sa
Bầy cá linh
non nhớ từng mắt lưới
Lội vào giấc
mơ nhún nhảy sinh tồn
Bông điên điển
vàng chụm đầu hóng chuyện
Nẻo quê thưa
thớt dấu chân về
Người đi chưa
kịp choàng vai xàng xê
Bước ngắn dài
chếch choáng say câu vọng cổ
Nhịp phách
lên xuống đời quê...
Lững lờ sông,
mái chèo khua nhịp
Chữ thương hồ
vắt kiệt đời người
Bến vắng cuộc
đổi trao ngắn ngủi
Thở dài nhìn
con nước mênh mông
Thầm lặng
xuôi theo sông vượt qua lời thách đố
Dời non lấp bể
Vất vả khôn
cùng
Ừ thì nặng nỗi
niềm châu thổ
Xới tung lên
những rực rỡ đồng bằng.
BỨC THƯ GỬI
CÁNH ĐỒNG
Tôi lớn lên
trong câu hò sông nước
Mẹ hát ru điệu
lý bông bần
Sông nặng nợ
hạt phù sa màu mỡ
Đất quê nuôi
giữ bao đời
Tôi rời lên
phố đã nhiều năm
Uống nước
phông- tên, quên nước lóng phèn thuở nhỏ
Đêm ngủ nhớ
mùi mạ non, khuya trở mình nhớ mùa lúa chín
Nhớ cánh đồng
khô trong áng mây chiều
Bóng cha già
trên bờ ruộng liêu xiêu
Thương dáng mẹ
còng lưng dặm lúa
Tuổi thơ tôi
đang mê mải cánh diều
Ngày mẹ mất
triền sông ngập mặn
Ruộng lúa quê
mình xơ xác héo hon
Dấu chân chim
nứt nẻ váng phèn,
âm ỷ tràn lên
mí mắt
Có một hôm
cánh đồng ngồi khóc
Bức thư cha gửi
còn trên tay
Giọt mồ hôi
loang từng nét chữ
Không ghi chú
rõ tháng ngày...
Rồi tình cờ gặp
gió, thổi vào buổi sáng mai
Dè dặt, chậm
rãi kể lại câu chuyện rất rõ ràng
Đừng chiều
chuộng giấc mơ mà quên cúi đầu trĩu hạt
Để nỗi giêng
hai con cháu phập phồng
Lo bữa đói bữa
no, hụt hơi dòm ngó
Trước sau
không một bóng người
Ngày trở lại
thăm quê
Bức thư ngày ấy
không còn
Nhưng ước mơ
của cha về cánh đồng mẫu lớn
Chạy dài, hun hút trước mắt con...