Tác giả Đinh Nho Tuấn là Tiến sĩ Kinh tế, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, nghĩ về những cánh đồng quê hương Việt Nam: ‘Hạt lúa Miền Nam chuyển ra Miền Bắc/ Hạt ngô Miền Bắc chuyển vào Miền Nam/ Đất nước làm lụng, nuôi nhau từ thuở cơ hàn/ Vùng sâu, vùng xa tựa vào nhau đứng dậy'.


 

Bài dự thi “Lúa gạo Việt – Nguồn cội và tương lai”

Chùm thơ của ĐINH NHO TUẤN (TP.HCM)


Nhà thơ Đinh Nho Tuấn


 

NHỮNG CÁNH ĐỒNG QUÊ HƯƠNG

Những ruộng mạ là máu của cánh đồng 

Mang màu xanh 

Những bông lúa là thịt của cánh đồng 

Mang màu vàng 

Những người nông dân 

Gieo màu no ấm 

 

Đất nước tôi 

Những cánh đồng 

Là tấm áo vá chằng vá đụp 

 

Người nông dân 

Khoác tấm áo đó lên người 

Mồ hôi thơm mùi đất 

 

Hạt lúa Miền Nam chuyển ra Miền Bắc 

Hạt ngô Miền Bắc chuyển vào Miền Nam 

Đất nước làm lụng, nuôi nhau từ thuở cơ hàn 

Vùng sâu, vùng xa tựa vào nhau đứng dậy 

 

Đất nước ngàn năm cày cấy 

Xây tương lai bằng những mùa vàng 

Bao kiếp người nằm xuống bên gốc rạ 

Lịch sử thăng trầm, lịch sử sang trang 

 

Những cánh đồng quê thành câu hát 

Người đi xa thương nhớ hát về 

Những cánh đồng quê là khúc ruột 

Ấm mềm trong dạ tấm tình quê.

 

 

NGÔN NGỮ ĐẤT

Không ngôn ngữ nào tha thiết bằng

Không ngôn ngữ nào giản dị bằng

Không ngôn ngữ nào bí hiểm bằng

Không ngôn ngữ nào xót xa bằng

 

Mặt trời nhìn xuống đất

Loài người nhìn xuống đất

Tôi lắng nghe đất hát

Mùa vàng vào cơn mưa

 

Tiếng ca đất vang lên đường cày

Tỉ tê phận người, phận cây

Dưới ánh sáng, gió sa và lửa

Mạch nguồn lòng đất reo ca muôn thuở

 

Cánh buồm đất bay lên

Mang ấm no ngày mùa ấm êm

Cánh tay đất vòng xuống

Lúa trổ bông ngát xanh đồng ruộng

 

Sẽ không vắng được đất một ngày

Ai nâng niu bàn chân

Ngã vào đâu những dòng sông

Ai đỡ ánh trăng khuya tắm gội

 

Ngôn ngữ đất là nguồn cội

Sinh ra ngôn ngữ con người

Nghĩa tình không bao giờ thay đổi

Làm cánh võng, vành nôi

 

Có ngày tôi nghe đất khóc

Có ngày tôi nghe đất cười

Có ngày, đất dường đau lắm

Bởi đạp lên đất chân người.

 

 

CÁNH ĐỒNG

(Tặng cánh đồng lúa Can Lộc, Hà Tĩnh)


Nặng lòng 

Mỗi bông treo hàng trăm mặt trời 

Cúi đầu trùng trùng câu hỏi 

 

Còn lúa là còn quê 

Còn cánh đồng là còn lối ta về 

 

Con đường thẳng tắp qua thôn xóm 

Xuyến chi âm thầm nở 

Cỏ may múa kiếm 

Con sẻ nâu đuổi nhau trong biển thóc 

Một đời vẫn thế dẻ giun 

Đôi chân khẳng khiu đơm hoa trên bùn đất 

 

Dành cho lúa những lời thứ nhất

Dành cho lúa những lời sau cùng 

Lời tri ân 

Cánh đồng kiệm lời 

Hạt thóc vàng không biết nói 

 

Tâm hồn người 

Rưng rưng khắc khoải 

Lấm lem 

Bình yên cùng con xúc xắc 

 

Về với đồng trái tim làm cỏ dại 

Nhánh mạ 

Mọc lên trong kí ức 

Xin bắt bàn tay đất 

 

Những người đàn ông, đàn bà 

Từ từ rụng xuống 

Lúa 

Từ từ xanh 

Từ từ chín 

Từ từ lên mạ 

 

Tháng năm sinh nở những cánh đồng 

Những ngôi nhà nuốt hết những cánh đồng 

Tiếng côn trùng 

Dắt nhau đi về những khoảng không sót lại.

 

NÔNG DÂN

Tôi nghĩ những người nông dân 

trên đất nước tôi là những người dừng lại 

mặc dù họ đang đi 

 

Thế kỷ qua họ đi chậm rãi

mồ hôi tuôn suối 

kết thành đường ray 

nâng con tàu tổ quốc

 

Họ dừng lại bạn bầu thiên nhiên tàn khốc 

với mất mùa và niềm hy vọng mong manh

dừng lại bảo vệ hình hài xóm làng, cò trắng đồng xanh

bảo vệ hàng cau, cây rơm, khói lam chiều ráng đỏ

 

Những đứa con nối cuộc đi người cha 

đi tìm tương lai trong bùn đất

gió nông dân thổi xơ sự thật 

mẻ cuốc, mẻ cày, mẻ cả áo cơm

 

Trăm năm qua cày cuốc ruộng nương 

lúa gạo bay đi, người nông dân dừng lại 

mồ hôi thành suối 

chảy quanh quẩn bàn chân.