Màu vàng của lúa có sức hút vô cùng. Đâu chỉ những chú chim lượn ngang dọc trên bầu trời xanh ngắt, thỉnh thoảng vụt xuống trên vạt lúa để bắt châu chấu, cào cào, mà đó đây những nhóm người, hoặc chống nạnh chỉ trỏ, hoặc ngồi bệt bên bờ ruộng, khuôn mặt tỏ vẻ hân hoan, dần xoá tan những mệt mỏi và lo âu.
Bài dự thi "Lúa gạo Việt - Nguồn cội và tương lai"
GIỌT VÀNG MỒ HÔI
NHẬT LƯỢNG (Quảng Trị)
Đêm. Tôi trở mình, bị đánh thức bởi hương thơm thoang
thoảng mơ hồ. Mở toang cửa sổ, lại choáng ngợp ngào ngạt hương lúa ngập tràn
màu ngọc ngà của trăng. Chẳng cần xem đồng hồ, cũng có thể áng chừng hai giờ rưỡi
sáng. Những đêm thanh niên cùng chúng bạn ngủ ngoài bãi trăng cho tôi khả năng
cảm nhận được thời gian qua làn gió vuốt nhẹ cánh tay. Bên ngoài, ánh trăng giữa
tháng ba toả khắp cánh đồng, được sắc vàng của bông lúa chín rộ nâng đỡ, tạo
nên một màu sáng thực thực hư hư.
Chợt nhớ lúc chiều trở về làng, ngang qua cánh đồng
trĩu nặng cúi đầu, cảm thấy tự hào như tướng lĩnh đi giữa ba quân. Hương thơm của
lúa thực sự làm tôi mê mẩn. Cũng như bao lần, tôi dừng xe lại để hít đầy lồng
ngực hương của lúa theo cơn gió tràn cả con đường đê. Tôi không thể nhận ra
thân cây lúa nữa vì hạt trĩu nặng bông chèn bông, nối nhau thành tấm thảm tơ
vàng, trải dọc rồi toả rộng ra hai bên đến mênh mông. Kỳ lạ thay, thân lúa rỗng
mềm như thế, lại suốt tháng ròng vững chãi, cho bông lúa ngày một nặng thêm
không bị đổ gục xuống nước ở dưới chân. Bởi thế mà, bông lúa thành hình tượng
người nông dân Việt Nam bao đời, khiêm nhường nhã nhặn, mà kiên cường, chẳng dễ
gì bị ngã gục trước sóng gió của thời gian.
Màu vàng của lúa có sức hút vô cùng. Đâu chỉ những chú
chim lượn ngang dọc trên bầu trời xanh ngắt, thỉnh thoảng vụt xuống trên vạt
lúa để bắt châu chấu, cào cào, mà đó đây những nhóm người, hoặc chống nạnh chỉ
trỏ, hoặc ngồi bệt bên bờ ruộng, khuôn mặt tỏ vẻ hân hoan, dần xoá tan những mệt
mỏi và lo âu. Đã qua rồi những buổi tinh mơ đi dặm lại đám ruộng lúc dày lúc
thưa, cặm cụi mãi đến đứng bóng cây sào mới trở về vội vã chén cơm trưa. Đã qua
rồi bao buổi chiều nhổ cỏ dại để cây lúa non không vì thế mà yếu sức đi. Đã qua
rồi những đêm bên ấm chè xanh, nhìn trời mây mà thấp thỏm, miệng thì thầm những
lời tự ngàn xưa:
“…Trông cho chân cứng đá mềm
Trời êm bể lặng mới yên tấm lòng”
Vậy đó, người nông dân chân chất, dễ dàng lo âu trước
thay đổi của mưa dầm nắng hạn, mà cũng dễ dàng hân hoan trước những kết quả
mong đợi đang dần hiện thực. Càng đến
ngày thu hoạch, lòng dạ lại xốn xang như từng làn sóng lụa vàng xô nhau theo
cơn gió chiều thổi tới, hết lớp này đến lớp khác. Rồi đây, từng tấn lúa phơi
khô sẽ theo xe về khắp các ngả đường đất nước; và biết đâu, còn có thể vượt
sóng đại dương, vươn xa tận châu Âu, châu Phi.
Tiếng rù rì từ xa vọng lại kéo tôi trở về với hiện thực.
Tuấn khởi động máy gặt liên hợp sớm quá. Cũng phải thôi, cái khấp khởi đầu mùa
thu hoạch cộng hưởng cảm xúc với chiếc máy gặt liên hợp mới mua, làm sao Tuấn
có thể ngủ ngon được! Chiếc máy gặt là niềm vui của gia đình Tuấn, mà cũng là
niềm mong mỏi của bà con xã viên làng tôi bao ngày qua. Chiếc máy gặt là thành
quả tích cóp của bao vất vả, là nguồn vốn bà con gửi gắm hợp tác xã, hỗ trợ những
gia đình có nhu cầu mở mang hình thức sản xuất nông nghiệp.
Những hình ảnh ban chiều mà tôi băn khoăn, nay đã được
giải đáp. Bà con không còn còng lưng giữa trưa nắng hè, lia lưỡi liềm bứt từng
gốc rạ nữa rồi. Sau sáng nay, cánh đồng sẽ sạch sẽ tinh tươm, từng đoàn xe chở
thóc về nhà để được nắng ban mai.
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm khi nhớ về những đêm
mùa gặt năm xưa, hai ba làng chỉ có một máy vò lúa, nên phải chực chờ từ chiều
hôm đến đêm khuya để mời bằng được máy về nhà mình, kịp sáng mai phơi nắng, kẻo
trật chiều lại phải mưa giông! Việc đồng áng vốn nhiều công đoạn, phải dựa cả
vào thời tiết, vậy mà đến lúc gặt mùa, đôi khi chẳng kịp nắng, đành ngậm ngùi
dành cả công sức cho gia súc, gia cầm.
Từ nhỏ, mạ tôi thường dặn, gạo là hạt ngọc trời ban,
phải biết nâng niu, đừng lãng phí, đừng giẫm đạp lên trên mà năm sau trời phạt
mất mùa. Lớn lên rồi tôi mới hiểu, chẳng phải ngọc trời ban, mà là mồ hôi giữa
nắng chang chang, là máu của những ngày đông rét mướt, đôi tay gầy nứt nẻ hanh
hao, kết tinh lại thành hạt gạo trắng ngần và dẻo thơm.
“Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần”
Bông lúa vàng là giọt vàng mồ hôi, mà cũng là vàng giọt
mồ hôi! Biết trân quý hạt gạo, là biết trân trọng sức lao động của bao người.
Biết nâng niu hạt gạo là biết yêu thương những nhọc nhằn lam lũ, để cơm thêm trắng,
để gạo thêm thơm trong mỗi bát đầy mãi chẳng vơi.