Nhà thơ Nguyễn Vũ Quỳnh – Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, bày tỏ: ‘Suy tư cuộc đời khôn dại/ Nghĩ về nơi ước mơ xa/ Tiếng còi tàu quên đậu phía sân ga/ Vắng khói lam chiều bảng lãng mái nhà xưa/ Chỉ có một điều ngàn đời cây lúa/ Vượt nắng mưa bão lũ, nuôi dưỡng con người’.
Bài dự thi “Lúa gạo Việt – Nguồn cội và tương lai”
Chùm thơ của NGUYỄN VŨ QUỲNH (TP.HCM)
MẸ VÀ CÂY LÚA NGÀY XƯA
(Kính tặng Mẹ Việt Nam một thời gian khổ!)
Lúa là mẹ của thóc sinh ra hạt gạo
Gạo quý hơn vàng nuôi nấng cuộc đời ta
Để đất nước có muôn triệu ngàn tấn gạo
Mẹ Việt Nam quên cả những tiếng cười
Mẹ trồng nên cây lúa cho bữa cơm ngon
Nuôi lẽ sống biết bao nhiêu nhân loại
Gạo nuôi người, lúa như đời bà ngoại
Mẹ sinh con, gạo nuôi dưỡng ước mơ
Bao nhiêu lời và biết bao nhiêu bài thơ
Chưa đi hết nỗi nhọc nhằn cây lúa
Bao nhiêu đứa con, bao nhiêu lời chan chứa
Không ghi hết nỗi đau khi hạt thóc mất mùa
Trở về mùa hoa gạo, hoa mua
Trong lời yêu thương quê hương xứ sở
Nghe tiếng ai ca người ơi, người ở
Thương đất bạc màu vai áo gánh nỗi đau
Trong lời ru cây lúa, Mẹ xanh những ngọn rau
Thời xuân thì con gái, cuối mùa vàng rơm rạ
Thóc và gạo bắt đầu từ dảnh mạ
Bão tố đời người gồng gánh nặng bờ vai
Tất cả vì con nơi bờ bến tương lai
Cho đất nước đứng lên bao đời thế hệ
Muôn dặm đường xa bao cuộc đời con trẻ
Mẹ vẫn mái nhà xưa như hạt gạo tảo tần
Ta về quê tìm dấu những bàn chân
Thăm người cày bừa làm ra hạt thóc
Tìm lại ngày xưa nơi dệt nên gấm vóc
Chợ quê giữa làng vắng bóng Mẹ tôi
…
Mẹ ơi con đã mồ côi
Chỉ còn hạt gạo đầy nồi ca dao
Tiếng quê bên gốc đa cao
Nóng còn nguyên vẹn gió lào ngày xưa
Hạt thóc gội nắng tắm mưa
Làm tôi nhớ Mẹ cày bừa nên quê.
QUÊ NHÀ ƠI
Đất làng bên đoạn sông cong
Lúa tương tư giữa cánh đồng tháng năm
Mười tư chưa phải là rằm
Câu ca dao cũ nhắc thầm trời quê
Bông cải vàng ngát bờ đê
Gió mùa lạnh ngắt chiều xê xịch về
Ta như lạc giữa cõi mê
Tìm trong đêm muộn lời thề lả lơi
Dáng xưa ai đó một thời
Đang lang thang giữa dòng đời chênh vênh
Thân cò chới với bờ kênh
Tìm con tép vặt buồn tênh đồng chiều
Trăng khuya rơi tiếng sáo diều
Quê nhà ơi nhớ câu Kiều đưa nôi
Bầu trời vì sao đổi ngôi
Là đang mắc nợ xa xôi một thời
Chốn xa xăm mộng mơ tôi
Duyên tình cây lúa bầu trời và em
CÁNH ĐỒNG QUÊ ƠI
Bên kia cánh đồng làng. Khoai
Bên này cánh đồng làng. Lúa
Lớn lên chúng mình như hương hoa cải
Bay xa để lại quê nhà.
Người trẻ bây giờ
Mấy ai hiểu muối trắng trên vai áo Cha
Mồ hôi ướt đầm sau lưng áo Mẹ
Để có ruộng đồng bên con suối dòng sông
Để có cánh cò khiêng nắng mênh mông
Để có dẻo thơm hạt gạo trắng ngần
Để góp phần đánh thắng ngoại xâm
Để người xa quê còn chỗ trở về
Thuở ấy trong tôi biết bao nỗi phân vân
Những trăn trở bên bến bờ hoang dại
Chưa biết lẽ đời chưa hiểu hết nhà nông
Một nắng hai sương cánh đồng làng xóm
Lam lũ nhọc nhằn bàn tay như mắt khóm
Nhưng lời quê chan chứa hiền hòa
Bây giờ tiếng quê bị xóa
Cãi nhau với cả thời gian
Chất vấn được mất cánh đồng
Thế thời đánh cắp dòng sông
Suy tư cuộc đời khôn dại
Nghĩ về nơi ước mơ xa
Tiếng còi tàu quên đậu phía sân ga
Vắng khói lam chiều bảng lãng mái nhà xưa
Chỉ có một điều ngàn đời cây lúa
Vượt nắng mưa bão lũ, nuôi dưỡng con người.