Câu chuyện Khói rơm bay lên trời… và điều
mình không thấy dưới đất
Có bận, đang xuôi ghe trên con kênh đầu mùa, nghe mùi khói rơm phảng phất. Ngước mắt nhìn
lên, trời như đội chiếc
khăn màu xám tro. Một
bên bờ, bà con vừa
gặt xong, chất rơm thành
đống, mồi lửa cho “gọn ruộng, sạch đất”. Ngọn lửa bập bùng nhìn thì nhẹ, nhưng dư âm của nó thì nặng: khói, bụi mịn, mùi cháy khét, và một điều ít ai để ý, mình đang đốt chính “kho
vàng” của mình.
Ở miền Tây, người ta quen nói “rơm là thứ trời cho”. Vậy mà thứ trời cho lại bị mình đốt bỏ mỗi mùa. Nhìn cảnh đó, tự nhiên nghe chạnh lòng:
có những điều quý
giá nằm
trong tay, nhưng nếu hệ thống
chưa sẵn sàng để biến nó thành
giá trị, thì nó sẽ thành gánh nặng.
![]() |
Tư duy hệ thống: Rơm rạ không đứng một mình
Rơm rạ không phải “phụ
phẩm”, mà là một mắt xích trong hệ sinh thái lúa gạo.
Nhưng lâu nay, mắt xích này bị xem nhẹ, nên chuỗi giá trị như chiếc xuồng bị đứt dây, trôi vô
định.
•
Nông
dân muốn dọn ruộng nhanh, nên chọn
đốt vì “tiện”, vì “ai cũng làm”.
•
HTX chưa có dịch vụ cơ giới hóa thu gom, nên không gom được.
•
Doanh
nghiệp chưa có nguồn cung ổn định, chưa có tiêu chuẩn kỹ thuạt, nên không dám đầu
tư chế biến.
•
Chính
quyền địa phương chưa có cơ chế, nên khó tổ chức thu gom bài bản.
•
Môi
trường chịu hậu quả,
khói bụi, phát thải, chất lượng không khí suy giảm.
Một mắt xích yếu làm cả dây chuyền chùng xuống. Tư duy hệ thống nói rằng, muốn giải quyết vấn đề rơm
rạ, phải động vào toàn bộ dòng chảy, chứ không chỉ một khúc.
![]() |
Một câu hỏi cay nghiệt nhưng thật: Nếu rơm rạ bán được tiền, liệu còn ai đốt?
Kinh tế học hành vi chỉ ra rằng:
Thói quen mạnh hơn lý trí: Làm ruộng mấy chục năm, “thu
hoạch xong đốt rơm” đã thành
phản xạ. Thói
quen không đổi bằng khẩu hiệu, phải đổi bằng trải nghiệm và lợi ích rõ ràng.
Chi phí thấy ngay, nhưng lợi ích mơ hồ: Đốt thì sạch ruộng liền, nhưng thu gom
thì cực, tốn công, chưa chắc
bán được.
Hiệu ứng “ai cũng làm vậy”: Nếu cả xóm đều đốt, người không đốt
trở thành “người lạ”. Hành vi tập thể mạnh hơn nỗ lực cá nhân.
Lợi ích phân tán - chi phí tập trung: Nông dân gánh chi phí thu gom. Nhưng
lợi ích môi trường lại rơi vào cộng
đồng. Hệ thống
không bù đắp điều này, hành vi tốt không có động lực.
Muốn thay đổi hành vi, phải thay đổi cấu trúc ra quyết định của bà con.
![]() |
Rơm rạ có thể trở thành nguyên liệu phân hữu cơ, thức ăn
chăn nuôi, giá thể trồng
nấm, than sinh học, vật liệu xây dựng sinh thái, sinh khối năng lượng, nguồn tạo
tín chỉ carbon.
Tức là, kho vàng đang nằm đó. Vấn đề là
chưa ai cầm
chìa khóa. Muốn mở kho vàng này, cần ba lực kéo:
HTX làm hạt nhân dịch vụ: HTX không chỉ thu gom, mà tổ chức luôn
điểm tập kết rơm, thuê máy cuộn
rơm, ký hợp đồng đầu ra với doanh nghiệp, ghi nhận giảm phát thải để tham gia thị trường carbon.
Doanh nghiệp làm người tạo thị trường: Không có người mua, không có chuỗi giá trị. Doanh nghiệp phải bước vào sớm, kể
cả khi chuỗi còn
lỏng.
Chính quyền địa phương làm “nhạc trưởng”: Chính quyền cần xác lập rơm rạ là tài
nguyên, tạo cơ chế hỗ trợ thu gom, ban hành tiêu chuẩn kỹ thuật, đưa vào kế hoạch
giảm phát thải của địa phương.
Hệ thống
chỉ mạnh khi mọi mắt xích nhìn cùng
một hướng.
![]() |
Và câu hỏi lớn nhất: Hội thảo xong rồi… ai sẽ ngồi lại?
Câu chuyện lớn nhất không phải rơm rạ bị
đốt. Câu chuyện lớn nhất là bao nhiêu hội thảo đã nói về chuyện này. Hôm nay,
ngồi với nhau, nói nhiều điều vĩ mô: “giảm phát thải”,
“tận dụng phụ phẩm”, “kinh tế tuần hoàn”… . Nhưng tan họp
xong, mạnh ai về nhà nấy. RỒI SAO NỮA.
Nếu mình muốn lần này khác, phải có người ngồi lại viết khung chiến lược cho tỉnh, cho xã, kế hoạch hành động của khuyến nông cộng
đồng. Soạn kế hoạch hành
động tới tận HTX, phân công rõ ai làm gì, làm khi nào, bằng nguồn lực nào, tạo
cơ chế thưởng - phạt để chuyển lời nói thành hành
vi thật.
Một HTX tiên phong làm trước.
Một doanh nghiệp tiên phong ký hợp đồng trước.
Một xã
tiên phong mạnh dạn cấm đốt rơm trước.
Một nhóm nông dân tiên phong quyết thử mô hình trước.
Chỉ cần vài hạt giống tiên phong, cả cánh
đồng sẽ đổi màu.
![]() |
Lời kết
Thiệt lòng tin rằng miền Tây không thiếu gì: đất rộng, trời thoáng, lúa trù phú, bà con chân chất. Chỉ thiếu một điều, chưa cùng ngồi lại với
nhau để làm tới nơi tới chốn.
Chuyện rơm rạ đốt bỏ không phải chuyện của riêng ai. Nó là chuyện của một hệ thống. Và hệ thống chỉ đổi khi có người chấp bút cho bản đồ chuyển đổi, từ tỉnh
xuống xã,
từ xã đến HTX, từ HTX tới
từng hộ dân.
Hãy để từ mùa lúa tới, khói rơm không còn bay lên
trời. Hãy
để vàng nằm lại trên đất, sinh lợi cho bà con. Hãy để sau mỗi hội thảo, mình không chỉ nói… mà cùng nhau làm.
Vì rơm không phải rác. Rơm là kho vàng.
Và kho vàng chỉ mở khi mình cùng
giữ chìa khóa và cùng mở khoá.
Bài: Lê Minh Hoan
Ảnh: Báo Long An Online







