Tác giả Pơloong Plênh ở thôn Agrồng, xã Tây Giang, thành phố Đà Nẵng chia sẻ nhịp sống của đồng bào Kơ Tu: “Thèm một chiều nắng nghiêng qua triền ruộng/ Lúa gặt rồi, rạ cháy đỏ chân đê/ Khói lam lũ quẩn trong câu hò muộn/ Mẹ cúi lưng, cha vác bó lúa về”.
Chùm thơ của PƠLOONG PLÊNH (Phòng Văn hóa
Xã hội xã Tây Giang, Thành phố Đà Nẵng)
CÂY
LÚA VIỆT NAM
Từ
bùn đất, em vươn mình mỏng mảnh
Trổ
bông vàng giữa nắng gió quê hương.
Từng
hạt lúa là mồ hôi mặn chát
Là
bóng mẹ gầy, khuất giữa ruộng nương.
Em lớn lên từ tiếng gà mỗi sớm
Từ lũy tre, bờ cỏ, mái tranh nghèo.
Từ bàn tay người nông dân tần tảo
Bới đất trời, ôm gió bão mà gieo.
Có khi em là tiếng ru trong gió
Là nắm cơm thơm gói cả tình làng.
Có khi em là chiến công thầm lặng
Nuôi quân đi, giữ đất nước đàng
hoàng.
Trải bao vụ, em không lời than thở
Dẫu hạn hán, sâu rầy hay lũ sa.
Bởi em biết: đất này cần sự sống
Và tình yêu không thể để phôi pha.
Ôi cây lúa! Hồn dân tộc hiển hiện
Trong dáng em, đất nước đứng hiên
ngang.
Tựa tre xanh, em đi vào cổ tích
Mỗi bông vàng một trang sử vẻ vang.
MANG
THEO MÙI RƠM RẠ
Con về phố, mang theo mùi rơm rạ
Ngấm vào áo, vào tóc, cả giấc mơ.
Mỗi sớm mai, giữa phố người đông quá
Lại chợt thèm… tiếng tuốt lúa ngày xưa.
Thèm một chiều nắng nghiêng qua triền
ruộng
Lúa gặt rồi, rạ cháy đỏ chân đê.
Khói lam lũ quẩn trong câu hò muộn
Mẹ cúi lưng, cha vác bó lúa về…
Có những hôm lúa thơm từ lưng gió
Gió đồng bay qua cả phố thị xa.
Giữa quán quen, ly cà phê sóng sánh
Bỗng nhớ bàn tay mẹ rám nắng đậm trà.
Mùa gặt ấy, lúa chín vàng như nắng
Trâu thong dong kéo nỗi nhớ đi về.
Cò trắng đậu giữa trời chiều lặng lẽ
Tựa cánh thư quê, chẳng gửi, chẳng thề.
Giờ con lớn, chốn đô thành sáng lóa
Đếm tháng năm bằng hợp đồng, tiền công.
Nhưng đêm xuống, vẫn mơ mùi rơm rạ
Vẫn bâng khuâng như thuở đứng giữa đồng.
Có
một quê trong tim con lặng lẽ
Không
bon chen, không vội vã, ồn ào.
Chỉ
có mẹ, có cha… và mùa gặt
Gói rơm thơm trong chiếc áo bạc màu.



