Câu chuyện của tác giả Lê Thi từ bang Ohio, nước Mỹ: ‘Tôi sinh ra từ làng, từ bùn đất, từ mồ hôi mẹ. Tôi hiểu cái nhọc nhằn của người nông dân Việt Nam khi làm lúa nước. Biết tin được mùa, giá lúa tăng, lòng mừng đến rơi nước mắt. Dù đi chân trần qua bao miền đất lạ, nhưng với tôi, đồng lúa quê hương vẫn là hình ảnh đẹp nhất’.
NÂNG NIU HẠT GẠO
QUÊ NHÀ
LÊ
THI (Bang Ohio,
Mỹ)
Tôi sinh
thiếu tháng, lọt lòng mẹ giữa một đêm mưa bom B52 dội xuống quê hương. Làng xóm
khi ấy tan hoang, tiêu điều. Cha tôi đang ở chiến trường xa, mấy tháng liền
không một dòng tin tức. Ngoại và mẹ lặng lẽ nuôi tôi bằng từng thìa nước khoai
mì độn cơm. Mẹ thiếu sữa, phải xin tạm dì hàng xóm vài bữa. Nhưng rồi dì cũng
đành giữ lại cho con mình, bởi nhà ai cũng khốn khó. Tôi vẫn lớn lên như cây
sim rừng, cây me dại – vững chãi giữa đất trời khắc nghiệt.
Hạt gạo
quê nhà đã nuôi tôi khôn lớn, in đậm mồ hôi và nước mắt của bao thế hệ. Nó
không chỉ là thức ăn, mà là ký ức, là hồn cốt của cả dân tộc.
Sáng nay,
tôi bước vào siêu thị Giant Eagle ở bang Ohio – một trong những chuỗi siêu thị
lớn của Mỹ với hơn 200 cửa hàng và doanh thu lên tới hàng chục tỷ đô. Bất ngờ,
tôi nhìn thấy bao gạo ST25 quen thuộc đang nằm ngay ngắn trên kệ. Đó là loại gạo
tôi từng ăn ở quê nhà – thứ “ngọc thực” của Việt Nam. Ở đây, người Mỹ ăn bánh
mì là chính, thỉnh thoảng mới dùng một vài chén cơm. Thế mà trong siêu thị lớn
giữa đất nước hơn 300 triệu dân này, hạt gạo quê hương vẫn có chỗ đứng. Tôi lặng
người trong giây lát, rồi tiến lại gần.
Một đôi vợ
chồng người Mỹ đang đặt bao gạo ST25 vào xe đẩy. Tôi mỉm cười, lễ phép hỏi:
-Thưa quý
ngài, cảm nhận của quý vị về loại gạo này như thế nào?
Cả hai
cùng giơ ngón tay trỏ, gật đầu lia lịa. Người phụ nữ lớn tuổi hơn bảo:
-Tôi từng
ăn gạo Thái, Ấn Độ, Brazil, nhưng gạo Việt Nam vẫn ngon nhất.
Nghe vậy,
lòng tôi dâng trào một niềm vui khó tả. Tôi tự hào nói:
-Rất hân hạnh,
tôi là người Việt Nam.
Họ bắt tay
tôi theo kiểu Việt Nam, liên tục nói cảm ơn. Rồi người chồng hỏi:
-Bạn có thể
chia sẻ thêm về loại gạo này không?
Tôi mở điện
thoại, tìm hình ảnh những cánh đồng lúa bạt ngàn miền Tây, cho họ xem. Tôi kể về
kỹ sư Hồ Quang Cua ở Sóc Trăng – cha đẻ của giống lúa ST25. Đây là loại gạo được
công nhận là “Ngon nhất thế giới” vào năm 2019 và một lần nữa vào năm 2023. Tôi
từng thấy nó ở các siêu thị như Dessertcart (UAE), Kobe Spice (Nhật Bản)… Giờ
đây, thương hiệu gạo Việt đã có mặt ở hơn 150 quốc gia.
-Mỗi lần
thấy một sản phẩm “Made in Vietnam” nơi đất khách, tôi lại thấy tự hào – tôi
nói – Người Nhật có Honda, người Hàn có Kia, người Đức có Mercedes. Còn người
Việt Nam, ta có… hạt gạo. Thứ gạo ấy có mặt trong bữa cơm thường ngày lẫn nhà
hàng sang trọng. Dù giá đắt gấp đôi so với nhiều loại gạo khác – khoảng 100.000
đồng/kg – nhưng vẫn được đón nhận.
Tôi kể
thêm rằng, vài tháng trước, có tin đường dây làm giả gạo ST25 bị bắt. Lúc đó
tôi rất lo, vì sợ rằng sự giả dối ấy sẽ làm mất uy tín, mất niềm tin mà nông
dân và đất nước đã gầy dựng.
Tôi sinh
ra từ làng, từ bùn đất, từ mồ hôi mẹ. Tôi hiểu cái nhọc nhằn của người nông dân
Việt Nam khi làm lúa nước. Biết tin được mùa, giá lúa tăng, lòng mừng đến rơi
nước mắt. Dù đi chân trần qua bao miền đất lạ, nhưng với tôi, đồng lúa quê
hương vẫn là hình ảnh đẹp nhất. Tôi nhớ những ngày theo mẹ đi cấy, hái quả sim
chín, nhớ cha – người thầy đầu tiên dạy tôi đường cày trước khi dạy con chữ a,
b. Nhớ cả mối tình đầu với cô thôn nữ giữa mùa gặt trăng năm ấy – rồi chia xa,
để lại một ký ức buồn bã và dịu dàng.
Cây lúa là
chứng nhân của bao đổi thay lịch sử. Tôi đau lòng khi nghe tin ruộng lúa nào đó
bị san lấp để làm sân golf, khu công nghiệp. Xin đừng lấy mất những khoảng trời
quê – nơi lưu giữ hồn đất Việt. Lúa không chỉ là cây trồng, mà là bản sắc, là
hình tượng của người Việt: cần cù, chịu khó, thủy chung.
Tôi xin gửi
mấy dòng thơ cho hạt gạo quê nhà, như một lời tri ân:
“Em
Có tự ngàn
đời
Hồn em quyện
chặt đất trời hương quê
Em theo
gót mẹ đường về
Cùng cha
thuở ấy chân đê sớm chiều
Em
Dáng ngọc
yêu kiều
Trinh
nguyên dẻo ngọt bao điều gửi mong
Em tô điểm
lọn nắng hồng
Em là cầu
nối sắc vòng thời gian
Qua bao vất
vả gian nan
Oằn mình
em nhận chẳng than trách đời
Mặc cho
bão tố mưa rơi
Tình quê đất mẹ trọn đời thủy chung”./.