Tác giả Trà Đông từ quê hương năm tấn bày tỏ niềm tin của người nông dân trước diễn biến thiên tai khắc nghiệt: ‘Cánh đồng lúa quê tôi, dù có bị bão giông quật ngã, vẫn sẽ hồi sinh, vẫn sẽ trổ bông với sắc vàng rực rỡ, chắc mẩy, tròn đầy trong những mùa sau’.


Bài dự thi “Lúa gạo Việt – Nguồn cội và tương lai”

HƯƠNG MÙA THẤM ĐẪM GIAN NAN

TRÀ ĐÔNG (xã Kiến Xương, tỉnh Hưng Yên)


Tôi sinh ra và lớn lên trên đất lúa, trưởng thành rồi lập nghiệp cũng ở quê nên hương đồng gió nội không phải là thứ xa xỉ đối với tôi. Đó là thứ duy nhất tôi cảm thấy mình thật giàu có, lúc nào cũng dồi dào, trong trẻo và tinh khôi. Nhưng hương mùa năm nay thì khác, thơm lắm, thân thương lắm mà lại thấm đẫm gian nan.

Tháng mười về, mang theo những cơn gió se lạnh và cái nắng vàng ươm như rót mật trải xuống mặt đất. Bao giờ cũng vậy, trong những ngày cuối thu, đi làm trên con đường chạy dọc cánh đồng, tôi như lạc vào thế giới của hương thơm để rồi thoả thuê hít hà và mê mẩn đến nỗi bánh xe lăn thật chậm bởi không muốn vút qua. Tấm thảm khổng lồ ấy chuyển sang màu vàng nhanh đến ngỡ ngàng. Cả đất trời dìu dịu hương thơm lan tỏa, thấm đượm, quyện lẫn vào nhau: mùi ngai ngái của đất đồng, mùi hanh hao của nắng gió, mùi lúa mới ngọt lành, mùi hoa xuyến chi, hoa cỏ may thoang thoảng. Đặc biệt vụ tháng mười năm nay có thêm mùi mặn mòi của mồ hôi hoà lẫn với những giọt nước mắt xót xa khiến lòng tôi chùng xuống.

“Lúa năm nay chán lắm em ạ, cả sào thu hoạch chẳng được bảy mươi cân, làm quần quật cả mùa với đủ loại chi phí mà giờ hoá thành công cốc”. Lời than thở của chị Mây, hộ gia đình làm nông nghiệp, hàng xóm gần nhà cấy hơn chục mẫu ruộng khiến tôi không khỏi nghĩ suy và đồng cảm sâu sắc. Ánh mắt xa xăm đượm buồn của chị ngân ngấn nước. Nỗi lòng của chị cũng là những tâm sự, trăn trở của biết bao hộ nông dân trước vụ mùa kém năng suất bởi thiên tai.

Nếu thời tiết thuận lợi, mưa thuận gió hoà thì những những hạt ngọc, hạt vàng giờ này ngậm no sữa, uống đủ tinh tuý của đất trời đã căng phồng óng ả, bông nào bông nấy nặng trĩu uốn câu. Vậy mà giờ đây chúng đã bị cơn bão phá huỷ vào đúng lúc lúa đang làm đòng. Biển lúa bình yên hứa hẹn vụ mùa trù phú là thế mà sau trận cuồng phong bỗng trở lên tàn tạ, xác xơ. Từng bông thóc vẫn gắng gượng chín cho kịp thời vụ dưới nắng thu nhưng sau lớp vỏ trấu vàng nhạt kia, có rất nhiều hạt bóp vào lép kẹp, bên trong trống rỗng không nhân.

Xa xa, chiếc máy gặt thế hệ mới đang miệt mài thay thế sức lao động của người nông dân, xoành xoạch cuốn từng vạt lúa vào khoang để đập, sàng và xả thóc vào bao. Những mảnh ruộng vàng xuộm loáng một cái đã đổi thành màu nâu đen, lần lượt hiện ra hàng gốc rạ bàng bạc. Máy đi đến đâu, thóc tuôn ra đến đó nhưng số lượng bao thóc không còn nhiều đến nỗi chất chồng lên nhau như các vụ trước mà ít hơn, nhẹ nhơn.

Mùa gặt tháng mười dường như thiếu vắng nụ cười, chỉ để lại nỗi vất vả, mệt nhọc và ngổn ngang những lo toan về cuộc sống mưu sinh phía trước. Nhưng tôi tin người nông dân không vì thế mà nản lòng, mất hi vọng, trái lại càng thêm kiên cường, bền bỉ vượt qua khó khăn. Cánh đồng lúa quê tôi, dù có bị bão giông quật ngã, vẫn sẽ hồi sinh, vẫn sẽ trổ bông với sắc vàng rực rỡ, chắc mẩy, tròn đầy trong những mùa sau.

Đi qua bao ngày bão giông

Sẽ là bầu trời đầy nắng

Đi qua thất bại, cay đắng

Sẽ tới vụ mùa ngọt thơm….