Cánh đồng/ Nơi đóng dấu niềm tin, mơ ước tổ tiên/ Nơi cất giữ những kiếp người qua biến thiên lịch sử/ Nơi gặt hái nước mắt, nụ cười lam lũ/ Cha ông cày xới nắng mưa thành tục ngữ, ca dao/ Giọt mồ hôi truyền kiếp gieo cho đất ngọt ngào
Bài dự thi “Lúa gạo Việt - Nguồn cội và tương lai”
Chùm thơ của TRẦN VĂN LỢI (xã Rạng
Đông, tỉnh Ninh Bình)
CÁNH ĐỒNG
Ánh nắng gặt dần
cánh đồng sương
Còn trơ lại những
cơn mưa khô nẻ
Nơi gọi về loài
chim ri, chim sẻ
Chúng bay theo lối
sống bầy đàn
Rồi liệng xuống
nhặt nhạnh hạt vàng
Và thả lên trời
phần hồn trong vắt
Nơi châu chấu, cào
cào tất bật
Vẫn chuyên cần giã
gạo dọc bờ mương
Vẫn ước vọng ngàn
đời no ấm, bình yên...
Nơi đóng dấu niềm tin, mơ ước tổ tiên
Nơi cất giữ những kiếp người qua biến thiên
lịch sử
Nơi gặt hái nước mắt, nụ cười lam lũ
Cha ông cày xới nắng mưa thành tục ngữ, ca
dao
Giọt mồ hôi truyền kiếp gieo cho đất ngọt
ngào
Những dấu chân
nhiều thế hệ cứ lồng vào nhau mãi
Luống cày biết bao
lần lật đi lật lại
Suốt cuộc đời gieo
trồng và gặt hát
Nên người làng quen
nói lời của cây lúa, dây khoai.
Cánh đồng
Nơi đám mây sà
xuống đánh thức đất đai
Những thửa ruộng
bén xanh từ mỡ màu ý nghĩ
Người như lúa suốt
mùa không ngừng nghỉ
Dáng cần lao dầm
gió bắc mưa phùn
Đi đến đâu cũng lấm
láp chân bùn
Làm lụng đâu cũng
xóm giềng, họ mạc
Cả làng úng nỗi lo
kỳ đại hạn
Í ới rủ nhau ra đắp
đập, be bờ
Cây lúa một đời
chân thật, vô tư
Dâng trao người tất
cả phần ngon ngọt
Đất nhào trộn mọi
nhọc nhằn, chua xót
Đợi mùa sau màu mỡ
lại duềnh lên...
Cánh đồng
Nơi sớm hôm cúi
xuống bao khuôn mặt chữ điền
Để cất lên vai
tháng năm, tháng mười tròn mẩy
Cha thường dạy vót
đòn càn, đòn xóc
Cách xoắn lạt buộc
kinh nghiệm dân gian
Mẹ bảo sục bùn, làm
cỏ, vãi phân
Để cái giần biết
mưa ra hạt gạo
Rồi lớn lên biết
vặn thừng, buộc chão
Biết đánh trâu đi
thẳng tắp đường cày...
Tuổi đời tôi những
mơ ước căng đầy
Bài đồng dao bao
năm trời lặn lội
Những cái liềm vẫn
cong hình dấu hỏi
Năm tháng bạc màu
tôi làm đất sinh sôi
Bởi cánh đồng là
nước mắt, mồ hôi
Bởi cánh đồng còn
mưa gió, nắng nôi
Nơi vẫn gieo, gặt
hái những cuộc đời....
TÂM HỒN NGẬM SỮA QUÊ HƯƠNG
Mẹ cặm cụi chọn hạt giống
Gieo tình quê xuống cánh đồng
Bùn non nhú mầm hy vọng
Xóm làng phấp phỏng chờ mong.
Sông phèn gạn dòng nước ngọt
Đồng chua chắt lớp đất lành
Mưa nắng, mồ hôi bón lót
Niềm tin mẹ thúc lúa xanh...
Tiếng cười nghiêng vành nón trắng
Xôn xao lúa nặng tay liềm
Thóc vàng săn ngày gió nắng
Sao vàng mẩy chín trời đêm.
Tay sẩy tay sàng khó nhọc
Cho đầy đặn hạt ca dao
Lá cót quây tròn mong ước
Đắng cay đời mẹ lặn vào.
Gánh hương tám xoan, hương nếp
Mẹ chia no
ấm mọi miền
Cơn gió
thơm làn khói bếp
Bát cơm đơm
nghĩa láng giềng.
Hạt giống bồn chồn trong vại
Lắng nghe tiếng gọi mùa màng
Phù sa trở mình phơi ải
Cánh đồng tâm sự ngổn ngang...
Đi từ tháng ngày lam lũ
Tôi là hạt thóc tha phương
Tình yêu bắt nguồn châu thổ
Tâm hồn ngậm sữa quê hương.
HƯƠNG TÁM XOAN
Tôi nâng hương tám xoan trong tay ấm
Bất chợt hiện ra bát ngát cánh đồng
Cơn gió chòng chành thì thầm vườn biếc
Hương nõn nà thơm xóm trước làng trong.
Mẹ nghiêng sông tát khát vọng lên đồng
Em lội gió mùa cóng bầm tay cấy
Cái rét tháng ba, bão qua tháng bảy
Mưa dưới giần sàng tay thấp, tay cao.
Mẹ dâng lên tiên tổ bát cơm đầu
Lá chiếu quây tròn việc làng, việc ngõ
Chuyện gái trai môi trầu cay má đỏ
Hương tám xoan thơm thảo nghĩa xóm giềng.
Hạt gạo quê tôi lặn lội bao miền
Mẹ gánh hương thơm gửi người lao khổ
Tôi mải mưa sinh núi rừng, phố chợ
Hương tám xoan gìn giữ chút gia tài...