Những năm tháng khổ cực, ước mơ về hạnh phúc, sao mà đơn giản đến vậy. Hằng đêm, cha kể chuyện đi Cà Mau, Bạc Liêu, Rạch Giá. Bán đảo Cà Mau heo hút cuối chân trời. Những cánh đồng rộng lớn mênh mông, trực thăng bay mỏi cánh. Những rừng đước, rừng tràm như bất tận giữa thời gian.


 Bài dự thi “Lúa gạo Việt – Nguồn cội và tương lai”

CÁNH ĐỒNG GIÓ HÁT

SONG PHỐ (Hội Văn học Nghệ nghệ tỉnh Vĩnh Long)

Tự dưng trở thành người khách lạ. Tôi trở về thăm quê Ngay ngã ba đầu đường, được lấp kín bằng dãy nhà mặt tiền

Hồi trước, nơi đây là cái rộc, độ chừng 5 đến 7 thửa ruộng. Mùa mưa đầy nước, lúa tươi tốt, xanh um. Mùa khô sau khi gặt xong, mặt ruộng trở thành sân vận động của xóm: bóng đá, bóng chuyền, đánh trỏng, tạt lon, u hơi... đủ thứ môn vui chơi. 

Bầy chuồn chuồn ớt, vẽ lên những chấm đỏ ở hàng rào, làm ranh giới khu đất của nhà tôi.

Tuổi thơ tôi coi đó là cánh đồng, mênh mông rộng lớn. Chứa nhiều điều bí ẩn, mà tâm trí trẻ con chưa bao giờ nghĩ tới

Biết thời gian, chỉ là một khúc trong dòng chảy của đời người. Nhưng người ta không bao giờ quên. Bởi những hình ảnh đó, vẫn còn trong tiềm thức. Thỉnh thoảng lại hiện ra để nhắc nhở, về một thời xa lắc mà ta đã từng. Có điều lạ, phần lớn ai cũng vậy, thường hay nhớ về cảnh nghèo, cảnh khổ ngày xưa Khó khăn, chật vật gồng mình để vượt qua, càng khoả lấp càng nhớ. Tỷ như chuyện mất mùa, đói kém năm 1978. Thời kỳ mà cả nước oằn vai gánh chịu. Thiên tai, địch hoạ hoành hành, suốt từ Nam chí Bắc.

Gia đình tôi cũng không ngoại lệ, thiếu trước, hụt sau. Những trận đói vật vờ triền miên cứ âm ỉ, từ ngày này qua tháng khác. Cả một vùng quê xơ xác, đìu hiu. Đó cũng là năm mẹ tôi mất, tin dữ như tai hoạ ập xuống gia đình. Tôi gào lên, trong ngày đưa tiễn mẹ, về cõi vĩnh hằng

Nỗi tuyệt vọng len lỏi đến vô cùng. Cha tôi lâm vào cảnh gà trống nuôi con. Số phận đẩy đưa gia đình đến cơ cực. Dựa vào đất, đất không nuôi nỗi. Nhìn lên trời, vời vợi trời cao, đâu có thấu hiểu lòng người. Những bước chân của cha đi chầm chậm trong chiều.

Nghe tiếng cha thở dài trong đêm khuya. Một khoảng trống vô thức vây quanh dòng suy nghĩ. Đêm hôm đó, tôi ngủ trễ và thức dậy muộn. Sáng hôm sau, nói với cha về việc xin nghỉ học. Cha trầm ngâm hồi lâu, rồi nhỏ nhẹ: Con gái phải học, sau này kiếm một nghề nuôi lấy bản thân. Tôi vùng vằng hồi lâu, cha dỗ dành khích lệ, phải cố gắng nghe con.

Vén vạt áo lên lau nước mắt bước ra sân. Nhìn về góc vườn nhỏ, mộ mẹ đắp bằng đất còn mới tinh. Tôi chạy ra, ngồi bên nấm mồ khóc nức nở, bao nhiêu ẩn ức, dồn nén tuôn chảy

Nỗi cơ cực bao trùm, cha vẫn giữ nguyên ý định, không cho tôi nghỉ học.

Sau một thời gian , cha khăn gói lên đường đi Cà Mau. Bóng cha lặng lẽ khuất sau con đường hẹp. Tàu dừa khô rớt xuống bên đường. Cha vẫn cặm cụi đi , không ngoái lại về phía sau

Tôi trở lại trường trong tâm trạng hoang mang tột độ. Không xác định phương hướng rõ ràng và nỗi buồn cứ trôi, không dứt ra được khỏi tâm hồn. Độ chừng vài tháng sau, cha trở về, mang theo nhiều sản vật:   nhất là lúa: lúa mùa; lúa ma, rồi khô cá lóc, khô lò tho, mắm cá đồng, mắm ba khía... lỉnh kỉnh.

Cả nhà mừng vui vì đã có cái để ăn, không lo thiếu gạo cho những ngày tháng sắp tới. Không gian nhà bếp lúc này đang ấm dần lên, bữa cơm đầy đặn hơn trước nhiều. Mùi vị của khô nướng thơm lừng. Làn khói bay nhè nhẹ theo gió lan xa.

Nồi cơm gạo lúa mới thơm phức. Cha chắt ra sẵn, một tô nước cơm to đùng, dùng để làm canh. Khô cá lò tho nướng bằng than miểng gáo dừa, chín chậm, vàng ươm. Tay gỡ ra từng miếng nhỏ, nhai với cơm trắng. Mùi vị ngòn ngọt, béo ngậy, mằn mặn, thơm thơm...  nhai tới đâu, biết tới đó. Chan vô vài muỗng nước cơm sền sệt, thì không trời đất nào tả nỗi, cái cảm giác sướng rân chạy khắp người. Tiếng cạo nồi ken két, tôi vét hết những hạt cơm cuối cùng, cho vào chén. Bụng thì no nhưng miệng vẫn còn thèm ăn

Những năm tháng khổ cực, ước mơ về hạnh phúc, sao mà đơn giản đến vậy. Hằng đêm, cha kể chuyện đi Cà Mau, Bạc Liêu, Rạch Giá. Bán đảo Cà Mau heo hút cuối chân trời. Những cánh đồng rộng lớn mênh mông, trực thăng bay mỏi cánh. Những rừng đước, rừng tràm như bất tận giữa thời gian.

Cha làm đủ nghề, chỉ người lớn cho viết đựơc tên mình, dạy trẻ em biết đọc chữ. Đi gặt lúa, lợp nhà, lâu lâu phụ thêm công việc cầm trâu cho người dân ở đó. Cha đã đi qua " cánh đồng chó ngáp",  họ gọi nhau bằng những tiếng hú vang trời, mà có ai nghe được đâu?

Tôi hỏi cha: Sao người ta đặt cái tên kỳ vậy? Cha giải thích, mà tôi  nào có hiểu gì. Rồi cha ngân lên khe khẽ: “Xứ đâu? Xứ sở lạ lùng. Con chim kêu cũng sợ, con cá vùng cũng phải kinh". Cha kể cơ man nhiều câu chuyện về" Đất rừng Phương Nam", tôi ngủ thiếp đi tự lúc nào?

Năm tháng lặng lẽ đi qua đời người. Tôi lớn lên tiếp tục học hành, đi dạy học, lập gia đình rồi xa quê. Mùi rơm rạ ngủ vùi trong tiềm thức.

Năm 1999 cha mất, những lần về thăm thưa thớt dần. Ngoảnh lại, đã hơn phân nữa đời người. Bao toan tính, thiệt hơn, mỏng dày sao mong manh quá đỗi. Khi điểm neo trong trí nhớ bị xô lệch. Lớp bụi dày phủ lên, dòng thời gian tìm quên lãng. Những gần gủi, yêu thương cứ xa ngái dần

Rồi một ngày tình cờ như sắp đặt. Tháng 7 năm 2020, tôi có chuyến đi 10 ngày ở Bạc Liêu, Cà Mau. Suốt đêm nằm trằn trọc, nghĩ mãi về miền đất xa xôi, cuối trời Tổ quốc. Câu chuyện về " cánh đồng chó ngáp" năm nào cha kể hiện ra, thôi thúc, tôi mong trời mau mau sáng, để lên đường. Một tâm trạng hồi hộp, lẫn náo nức đan xen. Tôi thiếp đi trong miên, chập chùng dòng suy nghĩ. Cảm giác khi đến miền đất ấy, sẽ như thế nào? Chuông đồng hồ báo thức, tôi ngồi dậy, sắp xếp hành trang cho một chuyến đi.

Tới Cà Mau được ba ngày, tôi cùng đoàn đi tham quan nhiều nơi: Đất Mũi, Rừng U Minh, Đầm Dơi, Cái Nước, Đầm Thị Tường... Không nghe ai nhắc tới tên" cánh đồng chó ngáp". Khá thất vọng, nhưng trong lòng vẫn chưa mất niềm tin.

Lân la hỏi một số người quen, họ nói ở cách đây chừng bảy, tám chục cây, vùng đất giáp ba tỉnh: Bạc Liêu- Cà Mau- Kiên Giang

Tôi quay về Bạc Liêu ghé nhà người quen, đón xe đi tìm" cánh đồng chó ngáp" Rời thành phố Bạc Liêu, khoảng vài cây số những cánh đồng mênh mông hiện ra. Xe lao vun vút,  trên con đường nhựa chạy dài thẳng tắp, nhà cửa hai bên chen chúc, mọc san sát. Những cung đường, xẻ dọc ngang rộng thênh thang.

Một màu xanh đước, tràm trải dài như vô tận. Bác tài nói: Vùng đất này, ngày xưa có tên là "cánh đồng chó ngáp" đó!

Tôi nhoài người ra ô cửa kính. Bên ngoài, một khung cảnh thật tuyệt vời. Và lãng mạn nữa là đằng khác. Nơi đây mây trời lồng lộng, thiên nhiên như hoà quyện với con ngưởi.

Điệp trùng lúa, điệp trùng mây, điệp trùng câu hát “ghe nói Cà Mau xa lắm". Mà Bạc Liêu, Kiên Giang cũng sát đây rồi, gần gủi và đáng yêu vô cùng. Xô ngã những ý nghĩ về ngày xưa vào góc hẹp. Thái độ của ý thức cứ giằng co tôi mãi. Tâm trạng bị phân tán, bởi nhiều yếu tố khách quan tác động. Không biết đi đến nơi nào.

Cuối cùng, tôi phải điện thoại cho người quen, nhờ sự trợ giúp. Chị cho địa chỉ cụ thể,  Tôi hỏi thăm đường, tìm đến nhà anh Bảy Năn, ở xóm Nhà Lầu. Đó là một ngôi nhà kiểu biệt thự hai tầng, quay mặt ra hướng lộ cái, có khuôn viên bao quanh. Góc bên trái là hồ cá và hòn non bộ, nước róc rách, chảy viền quanh. Cách bố trí theo phong thuỷ của người dân Nam bộ

 Chủ nhà, là một anh nông dân trạc tuổi ngũ tuần. Dáng người rắn chắc, nhanh nhẹn. Có nụ cười hiền như cây cỏ. Anh nói: Cha mẹ tôi vào đây, từ những năm đầu thập niên 60 thế kỷ trước. Đẻ tôi ra trên mảnh đất này. Nên tôi có cái tên Năn rặc ri là vậy.

Anh chậm rãi kể. Hồi đó, nơi này mọc toàn năn và tràm thôi! Thiên nhiên còn hoang sơ lắm. Đất đai ở đây nhiễm phèn nặng, không có cây gì sống nỗi. Dân cư thưa thớt, những mái nhà lụp xụp, dựng lên bằng cây tràm, cây đước. Lương thực chủ yếu là: Lúa ma, lúa mùa, một công chừng đôi ba giạ. Nguồn sống chủ yếu là đặt bẫy chim, giăng câu, thả luới bắt cá đồng. Cho tới những năm 90 chủ trương ngọt hóa vùng này,thông kinh, tháo úng, xả phèn, dẫn nguồn nước từ sông Hậu về.

Nhiều năm sau lên liếp trồng khóm, mía, cải tạo, đất thay đổi hẳn. Những giống lúa mới được đem về trồng rất hiệu quả, năng suất cao. Người nông dân phấn khởi, có của ăn của để. Nhà nào cũng có xe máy, ti vi, liên lạc với nhau bằng điện thoại di động. Công việc làm ăn, buôn bán thông thoáng hơn. Ông Võ Tòng Xuân ở trên Cần Thơ, cũng có về đây nữa. Ông trao đổi, hỏi thăm đủ chuyện. Hướng dẫn bà con cách  chọn giống, trồng lúa, kỹ thuật canh tác trên đất phèn. Đặc biệt, kết hợp trồng lúa và nuôi tôm. Mô hình "con tôm ôm cây lúa" được triển rất hiệu quả.

Các nhà khoa học đã vào cuộc, đưa kỹ sư đến hướng dẫn tận nhà. Bà con thay đổi cách làm. Từ đó, mà phất lên khá giả, mới được như ngày hôm nay. Chủ trương về an ninh lương thực, mở ra nhiều cơ hội cho các nhà đầu tư, tập đoàn lớn về đây, xây dựng nhà máy hiện đại, cung cấp nông cụ và thu mua lúa xuất khẩu Điện, đường, trường, trạm... Nông nghiệp được cơ giới hoá, tiện lợi vô cùng. Nhiều giống lúa mới như: dòng OM, Một bụi đỏ, Hưng Long, dòng ST... của Trường Đại học Cần Thơ, đem về thử nghiệm, chất lượng tốt, năng suất cao. Đủ tiêu chuẩn xuất khẩu ra khắp thế giới.

Một cuộc thay đổi, chưa từng có ở nơi này. Điều mà cha ông ngày trước hằng mơ ước. Nhờ cây lúa mà các ngành nghề khác cũng phát triển theo như: thuỷ sản, chăn nuôi, giao thương buôn bán, Bệnh viện, trường học được xây cất khang trang. Con em theo học ở các trường Đại học, trở thành kỹ sư, bác sỹ, giáo viên... đều quay trở về phục vụ quê hương mình. Giã từ anh ra về, tôi đi trong dòng cảm xúc lâng lâng, lòng ngậm ngùi, thương nhớ những ngày đã qua

Quá khứ là tảng băng trôi ngược, tan chảy vào miền hư vô. Có ai níu lại được quá khứ bao giờ? Hôm nay, con đã trở về trong miền thênh thang của gió, nắng và sự phồn vinh của miền Tây. "Cánh đồng chó ngáp” đã trở thành: Cánh đồng gió hát, cất lên giai điệu đổi đời. Tôi sờ lên gương mặt gió nghe hân hoan trào dâng. 

Mọi miền đất nước được giao thương kết nối. Gạo lúa quê mình đã vươn ra khắp năm châu. Giá trị cao, xuất khẩu xếp hàng đầu. Đồng bằng sông Cửu Long trở thành niềm kiêu hãnh của Việt Nam

Tự hào lắm! Cha ơi...