Ánh bình minh rải những sợi tơ xuống cánh đồng gần hồ Mắt Núi. Du khách nhiều nơi về đây, chiêm ngưỡng đôi mắt xanh biếc long lanh của núi rừng và cánh đồng tít tắp như dải lụa vàng đang phơi trong nắng. Những vị khách thị thành tìm về với du lịch sạch, thuần thiên nhiên, dù khuôn mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt sáng ngời khi được trải nghiệm trực tiếp khâu thu hoạch lúa sạch cùng nông dân.
Bài dự thi “Lúa
gạo Việt – Nguồn cội và tương lai”
GẠO NHÀ MÌNH
Truyện ngắn của
NGUYỄN THỊ BÍCH NHÀN (phường Đông Hòa, tỉnh Đắk Lắk)
Mùi khói bếp lan trên đồng lúa, quyện
với hương gạo mới và tiếng cười nói lao xao... Ai có ngờ giữa cánh đồng từng
quen mùi thuốc sâu, lại có ngày người ta dựng bếp giữa ruộng để nấu cơm từ gạo
100% sạch. Và cùng không ai biết, chủ nhân của ý tưởng đã bật khóc khi ăn hạt đầu
tiên. Không chỉ ăn cơm sạch – chàng trai trẻ đang ăn một giấc mơ chín tới từ đất.
1.
Hồi nhỏ, cứ
đến mùa hè, tôi sẽ đến nhà chị Hai coi nhà, giữ cháu cho anh chị đi làm đồng xa.
Nhà tôi ở đầu, nhà chị cuối xã nên làm ruộng không cùng đồng. Ba mẹ tôi làm Đồng
Ngoài, một vựa lúa xanh mượt chạy ngang quốc lộ còn anh chị làm ở Đồng Trong,
cách biệt khu dân cư, giáp chân núi. Làm ruộng Đồng Trong khổ hơn nhiều, từ chuyện
nước nôi, bất tiện theo dõi nên thu hoạch cũng thất bát… Nhưng bù lại trong đó
có hồ Mắt Núi, trong xanh tuyệt đẹp. Tôi cứ đòi dẫn cháu theo vô đồng. Chị la,
nắng nôi mà đi đâu. Chỗ làm ruộng, hồ đẹp cũng không ai rảnh ngắm. Tiếc thiệt…-
tôi nói rất thật tâm.
Chắc nể tình
tôi giữ thằng cháu lớn tận tâm nên đến đứa con thứ hai, chị để dì đặt tên cháu
luôn, tôi muốn cháu khôi ngô học giỏi nên chọn tên Trần Thanh Tú. Ước mơ của dì
đã thành sự thật khi cháu ra đời rất kháu khỉnh, dễ thương lanh lợi từ bé. Tới
tuổi đến trường, Tú đã ngoan hiền lại học giỏi nên thầy cô khen quá trời. Nhưng
anh chị tôi từng trải qua nhiều phen té ngửa ở phút cuối nên kinh nghiệm không cho
phép mừng sớm, cái kiểu biết đâu chuyện mai mốt ... Tôi lạc quan nghĩ anh chị lo
dự phòng thôi, ai dè đúng phóc. Nửa năm học lớp 9, Tú đổ bợm đổ lì, thầy cô điện
liên tục, người ta tới nhà mắng vốn liên miên. Gia đình rối rắm với ông nghịch
tử.
Anh chị tôi càng
giận, càng trách cứ, mắng mỏ thì Tú càng tỏ vẻ bất cần, ngổ ngáo. Lúc đó tôi cũng
vừa mãn đại học, đang đợi nhiệm sở. Tôi cứ trăn trở chuyện anh chị phản ứng
tiêu cực sẽ vô tình đẩy cháu lao sâu hơn xuống vực thẳm. Trách nhiệm này phải
thuộc về mình – người từng đặt tên, ẵm bồng, ngồi quạt cho cháu ngủ suốt hè.
Dì tới tận cổng
trường đứng chờ. Gặp cháu, thái độ chân thành, nhẹ nhàng, và tự dặn mình, có thể
nói mọi chuyện nhưng không giảng đạo.
“Chẳng biết lí do gì, nhưng dạo này
dì hay nhớ về hai cái hè liên tiếp đó. Con dì đẹt lét, cõng thằng cháu mau lớn
ra hàng tre chơi mát, dì cõng mà chân cháu thòng cụng đất. Công nhận hồi nhỏ dễ
thương khủng khiếp. Dì nói, dạy sao cũng nghe lời. Chắc cháu không nhớ cái đêm
ba mẹ từ Đồng Trong về, té xe vô đám ruộng gặt đang đốt rạ, mẹ hoảng quá bung
chạy, dậm lên chai thuốc trừ sâu bị vỡ trên bờ ruộng, phải nhập viện trong đêm
không? Trời ơi, dì cháu ở nhà sợ đủ thứ, ôm nhau khóc hụ hụ rồi ngủ quên”.
“Tính ra dì cháu mình có rất nhiều kỉ niệm đậm sâu”, may quá, Tú đã mở lời. Dì được đà, gửi gắm: “Tú nè, vui chơi quậy quã một đợt kiểu trải nghiệm vậy chắc đủ rồi, bây giờ, nếu cháu muốn quay về, chỉ cần một bước”
Tú chỉ cười
chứ không nói gì. Cuộc gặp tinh tế nhất có thể đã chẳng có tác dụng. Sự việc
nghiêm trọng hơn khi Tú bị đình chỉ tạm thời việc học vì đánh nhau. Một tuần
thôi học có thể là cú sốc với gia đình nhưng cũng có thể chỉ là một cái cớ để
Tú lao sâu hơn về nơi tăm tối, khi đó nguy cơ mất kiểm soát sẽ rất cao. Lo lắng
và hoang mang. Không tìm được cháu, tôi bèn nhắn tin.
“Dì nghe chuyện
rồi, buồn, rất buồn. Cháu có đang ổn không? Nghe dì nè, cháu của dì không phải
đứa trẻ hư, chỉ là đang đi qua một đoạn đường gập ghềnh. Nhưng đừng đi nữa,
nghe dì, càng đi sẽ càng lạc đó...”
Tin nhắn gửi
đi như hạt cát ném xuống lòng đại dương. Không thể ngồi đợi rồi ôm hy vọng, tôi
phóng xe đi tìm cháu. Vừa đi vừa đưa mắt ngó nghiêng vào quán xá, một phút lơ đễnh,
tôi bị một chiếc xe cùng chiều kéo dài một đoạn trên con đường rải sỏi. Kết quả
chấn thương sọ não, mất thị lực một con mắt.
Vẫn còn một
con mắt để nhìn đời nhưng tôi khủng hoảng trong từng nhịp thở, chạnh lòng trên
từng bước đi. Nhưng bên trong nỗi đau ấy, cũng lóe lên một thứ hy vọng gì đó dù
mong manh yếu ớt, hy vọng cháu thấy dì quá đau mà dừng. Nằm trên giường bệnh,
ngó chừng từng phút giây nhưng cháu vẫn biệt tăm.
“Dì không nhắn
để khiến cháu áp lực hay dằn vặt gì hết. Chỉ là, đã đến lúc không thể đi tìm cháu
được nữa. Dì bất lực rồi. Từ nay, cháu hãy tự tìm lấy chính mình…”
Nhất định chỉ
một tin đó rồi im lặng. Tôi muốn nhân cơ hội này – theo nguyên lí “trong rủi có
may” để tung đòn tâm lí.
Cũng tiến
hành cầu may nhưng hiệu quả là thật. Có lẽ vết thương dì đang mang, cả nghĩa
đen lẫn nghĩa bóng - là lời thức tỉnh vô ngôn, tốt và hiệu quả hơn bất kỳ lời
khuyên nào.
Tú đã quay lại
trường. Nhờ sự giúp đỡ của thầy cô, hỗ trợ của bạn bè mà tiến bộ mỗi ngày. Cuộc
sống nhiều khi đơn giản vậy. Khi một đứa trẻ quay đầu, nó không cần người yêu
thương đi cùng, chỉ cần biết họ vẫn đứng đó, dõi theo... . Kết quả của việc nỗ
lực để xứng đáng với yêu thương, Tú thi tuyển lớp 10 đậu, sau học Đại học Nông
nghiệp.
Khỏi phải nói niềm vui của dì, tôi để mặc giọt
nước xứng đáng chảy ra từ mắt khi cháu mãn đại học với tấm bằng xuất sắc.
2.
Ra trường,
Tú xin được chân ở Hội khuyến nông nhưng chưa trọn năm đã bỏ việc. Lí do, lương
thấp, lại thêm công việc không thỏa chí.
Chị tôi càm ràm: “Cũng cái tật chảnh chọe, ỏng eo. Mới ra trường mà đòi lương cao, cũng phải bầm vi tróc vảy với đời đã chứ?”
“Chưa chắc
chuyện bỏ việc đã là điều dở. Cháu chưa đủ bản lĩnh để vượt qua những chật vật
ban đầu, nhưng cũng có thể vì chưa tìm đúng “đất”. Cứ tôn trọng con như một
chàng trai đã trưởng thành đi chị” – tôi trấn an chị mình.
Rồi Tú cũng nhanh
chóng tìm được việc mới. Làm nhân viên bán hàng cho một doanh nghiệp lớn trong
ngành lúa gạo. Tú tự hào một cách lộ liễu nói với dì doanh nghiệp này đang áp dụng
mô hình sản xuất khép kín từ cánh đồng tới bàn ăn, kiểm soát nghiêm ngặt từ chọn
giống đến dư lượng thuốc bảo vệ thực vật. Tôi mừng thầm, biết đâu thời cơ đã đến;
công việc chưa đúng trọng tâm chuyên môn nhưng cũng liên quan nhiều, vậy là
trên cả ổn rồi. Nghĩ vậy nhưng cũng không trừ nguy cơ sớm lạc quan rồi thất vọng
nặng nề nên kiềm chế vui mừng.
Không dám
vui, ai ngờ vui thật. Khởi điểm nhân viên bán hàng, Tú làm trưởng nhóm rồi giám
sát bán hàng, sang đảm nhiệm công việc Trưởng vùng kinh doanh. Đúng sáu năm chẵn,
Trần Thanh Tú đã trở thành Giám đốc vùng miền Trung. Công việc hồng phát, vợ đẹp
con xinh, người vui sau ba mẹ cháu là bà dì này.
Công việc
đang thuận buồm xuôi gió, đùng cái Tú quyết ra riêng. Cả gia đình bàng hoàng.
Tôi hỏi đã suy nghĩ kĩ chưa? Tú nói chắc nịch mình có những mười năm trải nghiệm
trong ngành gạo. Từ hiểu rõ sản phẩm đến quy trình bán hàng, tâm lý khách hàng,
hệ thống phân phối, và cả chủ động được những thứ như định hướng sản phẩm, kiểm
soát chất lượng, đầu ra…Dự định ban đầu sẽ xây dựng một mô hình bán gạo sạch tại
nhà - kết hợp bán dưới mọi hình thức có thể. Đủ vốn rồi sẽ làm đại lý bán gạo,
cả sỉ và lẻ…
Ok. Nghe
cháu trình bày kế hoạch có căn cứ, dì an tâm đợi điều tốt đẹp.
*
Đại lí làm
ăn trên cả ổn. Số vốn tích lũy đã dày, Tú thấy khả quan, bèn chuyển sang hướng
của doanh nghiệp ngày xưa khởi đầu vì lợi thế vùng mình đang có Đồng Trong mênh
mông, kề bên là hồ Mắt Núi tuyệt đẹp, sẽ làm nông nghiệp kết hợp du lịch. Ban đầu
bắt tay thử nghiệm với vài hộ, sau đó sẽ tìm người đồng chí hướng để mở rộng
toàn cánh đồng.
Tú hợp tác với
kỹ sư nông nghiệp Toàn, bạn học. Tập huấn cho nông dân kĩ càng cặn kẽ. Hăm hở,
phấn chấn làm, hồi hộp chờ đợi điều tốt đẹp. Kết quả mùa thí điểm làm mọi người
rũ rượi trên đồng, thu không bù chi. Đương nhiên không để nông dân bị thiệt, Tú
gánh phần lỗ.
“Coi như phí
mua một bài học sống. Lỗ để học!” – tôi nói với cháu.
Nhưng vấn đề
nan giải là nông dân nản chí không đồng hành nữa. Đó là diễn biến tất nhiên của
tâm lí, với nông dân, tài sản là đồng ruộng mà. Giờ nên họp họ lại, giải thích
nguồn cơn và đưa phương án khả thi. Dì sẽ gợi ý sẵn nội dung.
“Cháu – một
người trẻ đam mê nông nghiệp sạch, trong cơn tập tành, vụ đầu để lỗ. Lỗ không
chỉ tiền, mà còn lỗ cả những kỳ vọng ban đầu của bà con. Nhưng cháu nghĩ lỗ để có
cơ hội xác định và rút kinh nghiệm xương máu: vì mọi thứ còn vụng về, phân hữu
cơ đắt hơn phân hóa học mà lúa lại chậm lớn hơn; bà con quen dùng thuốc trừ
sâu, nay lần đầu làm lúa sạch còn bỡ ngỡ. Nhưng… vụ lỗ này đáng giá. Nó giúp
cháu có kinh nghiệm và tiếp thêm khát khao. Nên rất mong tất cả bà con đừng nản
chí mà hãy cùng cháu tiếp tục… Cháu hứa, rủi ro cháu chịu. Chừng nào cháu không
“chịu” được nữa thì bà con sẽ lại tiếp tục hành trình cũ mà chẳng lỗ lã gì ạ”.
Bà con thấy
Tú quyết tâm cao độ, và nghĩ đến chuyện Tú rất tình cảm, giải quyết vấn đề nhân
văn nên cảm cái tình đó mà gật đầu sẽ không dừng lại.
Nhưng đâu đã
hết cơn bỉ cực, thách thức khó giải quyết hơn là vợ.
“Anh hỏi
chính ba mẹ mình đấy. Mơ mộng làm gì, mấy ai trồng lúa mà giàu?”
“Cho anh thêm
một vụ nữa!”
“Đừng tự ái
và mù quáng nữa. Không ai tin cái anh gọi là “gạo sạch” đâu”
“Em không
tin gạo sạch cũng được, chỉ cần tin vào anh. Ban đầu anh nghĩ làm ra hạt gạo sạch
là khó nhất. Nhưng giờ lại nghĩ khó nhất là giữ được người vợ - vẫn ở bên anh
khi thất bại.” Vợ có vẻ nguôi nguôi với những lời đó nhưng phản hồi. Dì lại vào
vai “nhà tâm lí ruột”.
“Anh không cố
gắng thành công để chứng tỏ mình xuất sắc mà sẽ phấn đấu để xứng đáng với người
đã không bỏ rơi khi mình thất bại. Anh muốn con trai của mình sau này sẽ nghe mẹ
kể: Ba từng thất bại, nhưng không bỏ cuộc”. Vợ đã mềm lòng, được đà, Tú biến vợ
thành người đồng hành:
“Anh đang cần người thiết kế logo, viết slogan,
em là ứng cử viên phù hợp nhất”
“Em muốn in
tên thương hiệu: “Gạo Nhà Mình - Sạch từ ruộng, lành đến bữa cơm”– câu trả lời
của vợ làm Tú cười rỡ.
Không biết
nhận định này của bà dì chỉ còn một con mắt có đúng không, nhưng dì nghĩ khi
người phụ nữ được giao quyền, được tin tưởng, được tự quyết, họ sẽ tỏa sáng nhất
theo cách nào đấy – tôi nói với cháu.
Sau thành
công thí điểm lần hai, vụ mùa tiếp số hộ đăng kí làm lúa sạch đã tăng lên hơn nửa
cánh đồng.
*
Vụ lúa sạch
đầu tiên được trồng cho cả Đồng Trong. Những ngày bắt đầu, không khí rộn ràng nhưng
cũng ngập tràn thử thách.
Sáng tinh
mơ, Tú cùng kỹ sư Toàn đã có mặt. Không ngờ các bác nông dân còn ra đồng sớm
hơn.
Toàn đi dọc
từng luống lúa, cúi xuống, tay chỉ, miệng giảng giải, chân lội bùn, tay thọc đất.
Anh nói, anh hỏi, anh làm mẫu – kiên nhẫn như thể gieo từng hạt niềm tin vào mảnh
đất này.
Những bàn
tay từng quen với phân hóa học, giờ bỡ ngỡ với cách làm mới nên mỗi bước đều cẩn
thận, như nâng niu một sinh linh bé nhỏ.
Khởi đầu thuận
lợi, nhưng rồi sóng gió kéo tới – nhanh như mưa trái mùa.
Lúc nghe lý
thuyết thì gật gù, tới khi làm thật lại phản ứng kiểu bất ngờ bật tung, đúng
vào lúc lúa chuẩn bị làm đòng: “Sao phải làm kiểu này? Làm theo cách cũ vẫn tốt
mà?” - một bác lớn tuổi phản đối, giọng cáu kỉnh.
Toàn nhìn thẳng
vào bác, vào mọi người, đầy chững chạc và cứng rắn: “Nếu không làm sạch từng bước,
nghĩ là chúng ta thiếu tự trọng, sẽ mất uy tín một cách xứng đáng”
Cao trào bùng nổ khi người nông dân đó bí mật
rủ thêm một người nữa bón phân hóa học "cho chắc ăn". Sự việc bị phát
hiện. Tú đỏ mặt, Toàn trợn mắt. Hai bên tranh cãi dữ dội. Không khí trở nên nặng
trĩu, ánh nắng sớm mai như gay gắt hơn, rát bỏng trên mặt ruộng.
Thanh Tú lên
tiếng, điềm đạm nhưng dứt khoát: “Nếu như vậy, gạo này không thể gắn nhãn sạch
được. Gạo Nhà Mình chỉ có thể bán từ ruộng còn nguyên sạch”
Người nông
dân kia tức giận, ấm ức, gần như bật khóc: “Như vậy cậu giết lũ tui rồi. Bao
công chăm sóc, giờ bỏ đi sao?”
“Chúng ta sẽ thu hoạch riêng, không lẫn vào
nhau. Cháu sẽ vẫn trả cho bác như giá gạo sạch. Có điều nó sẽ phải bán đi như gạo
thường. Vụ này xem như học phí của cháu. Nhưng lần sau, chúng ta sẽ làm đúng
như cam kết – từ gieo, bón, đến thu hoạch. Chỉ như vậy mới có thể được hỗ trợ
khi rủi ro”.
Người nông
dân nóng nảy giờ lặng im, có lẽ sự thay đổi đang từ từ nảy mầm.
“Lần này là
bài học không tái phạm. Và từ vụ sau, cháu hy vọng chúng ta sẽ làm đúng từng bước.”
– Tú nhẹ nhàng chốt một cách chắc chắn.
3.
Năm năm sau
Ánh bình
minh rải những sợi tơ xuống cánh đồng gần hồ Mắt Núi. Du khách nhiều nơi về
đây, chiêm ngưỡng đôi mắt xanh biếc long lanh của núi rừng và cánh đồng tít tắp
như dải lụa vàng đang phơi trong nắng. Những vị khách thị thành tìm về với du lịch
sạch, thuần thiên nhiên, dù khuôn mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt sáng ngời
khi được trải nghiệm trực tiếp khâu thu hoạch lúa sạch cùng nông dân. Họ vừa
làm vừa cười, từng động tác thu hoạch, sấy, xay được livestream – chia sẻ, lan
tỏa đến hàng nghìn người.
Giữa đám ruộng
mới gặt xong, một chiếc lều được dựng lên, khách nhóm bếp, nấu cơm tại chỗ bằng
chính gạo vừa gặt. Khói bếp nghi ngút bay lên, mang hương gạo mới quyện vào hơi
thở của nước hồ, gió núi.
Một cậu bé
chừng tám, chín tuổi đưa tay cầm một sợi rơm để lên mũi rồi quay lại hỏi mẹ: “Mẹ
ơi, ở đây đến một cọng rơm cũng sạch và thơm”
Người mẹ ngỡ
ngàng vì câu nhận xét dễ thương hết nấc của con. Còn bà dì tôi thì cười vang
thành tiếng – sung sướng như vừa nghe được tiếng “cảm ơn” từ đất./.