Hai bài thơ giản dị, của hai tác giả nữ cùng tên Hạnh, gửi đến ban tổ chức cuộc vận động sáng tác “Lúa gạo Việt – Nguồi cội và tương lai”, đã chứng minh thi ca trở thành một phương tiện cảm xúc mà rất nhiều người Việt dành để bày tỏ tình yêu với ruộng lúa quê hương.
Bài dự thi “Lúa gạo Việt – Nguồn cội và tương lai”
LÚA
GẠO VIỆT
Lúa
nghiêng đón bóng hoàng hôn
Gió
đưa hương lúa hao mòn tháng năm
Đồng
xa gió cuốn âm thầm
Bóng
cha đổ xuống giữa tầm mưa bay
Gốc
rạ hong khói chiều cay
Bức
tranh thủy mặc nâng đầy tình
quê
Mỗi
mùa lúa trổ bến mê
Lời
ru theo gió theo về nắng reo
Mẹ
qua đồng vắt sương treo
Gánh
trăng nhòe bóng trổ theo dáng gầy
Gạo
từ đất mặn đắng cay
Từ
tay góp nhặt, từ ngày chắt chiu
Bữa
cơm trắng sáng trưa chiều
Thơm
mùi gió nội dẻo điều nhân gian
Gạo
không sắc phấn dung nhan
Mang tâm thế
muôn ngàn bình yên
Nuôi
thơ áo trắng vượt miền
Dẫn
hương ký ức lên triền mây xanh
Gạo
theo bước nhỏ mong manh
Gói
trong lặng lẽ ngọt lành ước mơ
Hạt
vừa chín đã thành thơ
Chan
trong giọt nắng vắt hờ bờ vai
Không
là ngọc quý trên ngai
Chỉ
là hạt sáng giữa ngày gian lao
Từ
rơm rạ ủ hanh hao
ST
nhóm lửa chắt vào mùa sau
Dù
đi trăm ngả về đâu
Vẫn
thơm hương lúa đằm sâu quê mình
Cơm
thơm trắng gọi ân tình
Chở
yêu thương chở niềm tin theo người
Lúa
reo trong gió lưng đồi
Bừng
lên sức sống sáng ngời Việt Nam....
NGUYỄN THỊ MINH HẠNH (TP.HCM)
TRỒNG
LÚA THỜI NAY
Trên
đồng lúa, gió lả lơi
Nắng
hôn lên má, máy cày thay trâu.
Cơ
giới hóa đến từ lâu
Cho
nông dân bớt âu sầu sớm trưa.
Ruộng
đồng nay đã khác xưa
Máy
cày nối máy chẳng chừa ruộng thưa
Giờ
đây ruộng lúa đẹp chưa
Drone
bay gieo hạt, máy đưa phân vào.
Giảm
giống, phân, thuốc dâng trào
Cảm
biến rút nước, rơm vào bờ ngay
Rơm
rạ làm nấm hoặc phay
Ủ
thành phân hữu, trả ơn đất già.
Không
còn khói bụi đốt xa
Lấy
rơm làm nấm thêm tiền cho dân.
Từng
vùng nguyên liệu kết thân
Thị
trường kết nối, góp phần vươn cao.
1
triệu hecta ngọt ngào
Chỉ
có cây lúa mà sao đất lành
Yêu
cây lúa tăng trưởng xanh
Yêu
từng hơi thở ngọt lành quê hương.
TRẦN THỊ MỸ HẠNH (TP.HCM)